NHÀ THƠ - DOANH NHÂN: LƯU NHẤT NỮ
BIỂN DOANH NHÂN
Biển của tôi khi ồn ào dữ dội
Khi lại êm đềm phẳng lặng bình yên
Đời doanh nhân tôi ví như Biển vậy
Ngọt mặn mênh mông con sóng tròng trành
Gió vẫy vùng ganh đua con sông chảy
Sóng trắng miên man gọi phía đất liền
Biển của tôi cái hữu hạn, cái vô biên
Cái được thua buồn vui trong chớp mắt
Đêm dày sao ngày hửng mặt trời lên
Khoảng chấm đen giữa một vùng bão tố
Sắc cầu vồng chợt thoáng hiện rồi tan
Nắng bình yên đẹp lắm giữa không gian
Hải Âu trắng rập rờn bay múa hát
Cá tung tăng gọi thuyền về đánh bắt
Mùa bội đầy bản nhạc khải hoàn ca
Vững bước tiến căng cánh buồm xa
Qua thăng trầm lòng ta lòng Biển
Đời doanh nhân khát khao tìm kiếm
Lẽ sống tự hào như Biển trời cao.
GIẤC MỘNG NĂM CANH
Mong được về thăm cha mẹ vài hôm
Bao trách nhiệm đè lên nỗi nhớ
Nỗi lòng riêng nào ai thấu tỏ
Việc nước, việc nhà mang cả việc riêng
Lại khất lòng hãy nán nữa đợi thêm
Xong đỡ việc con sẽ về bên mẹ
Trong nếp nhà xưa mái rêu tuổi trẻ
Úp vào ngực cha, gục lòng mẹ cười vui
Này bát cơm cà, canh cá lóc rộn mùi
Cha ngắm con ăn miệng cười nhăn khóe mắt
Đêm Quảng Nam đêm ánh quàng trăng ngọc
Tiếng cha đàn, mẹ hát khúc dân ca.
Ấm vòng tay chở che thì mưa nắng
Thấm con lúc giá lạnh, cô đơn
Võng kẽo kẹt lớn lên cùng năm tháng
Khi trở về vẫn nhỏ bé ấu thơ
Lại một đêm trắng nỗi nhớ mong chờ
Lại một đêm khát ầu ơ của Mẹ
Tiếng quê hương nghe sao da diết thế
Trong thẳm sâu đợi nhé con về.
HÀNH KHẤT
Em có biết?
Bước chân trần người hành khất
Nhịp thở te tua
Mê mải dắt hình em
Trăng nõn ghẹo
Gió gập ghềnh ngân nga đổ
Nắng bửng bẹo vờn
Tôi cháy đỏ nỗi nhớ em
Em có biết?
Xuân trong tôi cựa mình rạo rực
Thiên thảo nụ chồi
Mắt khẽ hé dáng màu em
Họa my hót
Tiếng cõi trời thủ thỉ
Đàn dạ dương cầm
Tôi ca khúc nhớ riêng em
Em có biết?
Thu dáng chiều một thời son trẻ
Em sắc trịa tròn
Màu nghiêng ngả dáng tối đông
Áo mỏng nhuộm
Miệt mài lòng hành khất
Em bước trong tôi
Khắp nẻo bóng với hình.
Tác giả: Lưu Tuyết Mai - Lưu Nhất Nữ